Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Đến chỗ học không phải để học.
Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Bạn không mong bác đọc lắm.
Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Bạn không mong bác đọc lắm. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.