Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Bạn có hai giọng chính. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Có phải tôi nói đâu.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Bạn cũng đang ganh đua với họ.
Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Tôi ủng hộ cái đúng. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.