Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó.
Nó cũng không thích tôi lắm. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. 000 đồng, bớt 1000 còn 34.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.