Còn tôi, chưa đến lúc. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Chạy đi mua thì không có hứng. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Rồi lại êm êm lan ra. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.