Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.
Viết là một lao động kỳ diệu. Không được đâu cậu ơi. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Là dông dài, là ngắn ngủi. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Mọi người bảo bạn hiền lành. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.