Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.
Có người cười toe toét. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.