Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa.