Cháu vẫn nằm trong chăn. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Nhưng ta không cho nàng nói.
Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Chạy đi mua thì không có hứng. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Để râu toàn bọn chả ra gì. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Bạn có hai giọng chính. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Thế mà rồi cũng ngủ được. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.