Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Hai khoang thiện, ác. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu.
Tôi nhất quyết không đi. Không trình bầy nữa. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Hoặc có nhưng không nhiều.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Chả muốn viết tí nào. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.