Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Còn phải dậy đi học sớm.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Người bảo đời là một bát sơri. Chúng xèo xèo sền sệt.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Nhưng lại muốn súc tích. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.