Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Và lại thấy quyển sách bị xé.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.
Có người ngửa mặt trông trời. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút.
Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Thi thoảng chúng bay rợp trời. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Nhà văn ngồi lại một mình. Theo một cách của riêng em.