Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình. Chỉ đã đủ kiểu xe mà khách hàng chẳng vừa ý chiếc nào hết: xe này hở quá, xe kia kín quá, chiếc thì cũ quá, chiếc thì mắc quá, chiếc quái nào cũng mắc quá.
Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại. Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Người mướn nhà luôn luôn kêu nài.
Nên để cho y tự định đoạt lấy. Tôi giữ luôn như vậy trong hai tháng nay và đã tìm thấy được nhiều hạnh phúc trong gia đình tôi, hơn cả một năm vừa qua. Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi.
Cha đã đòi hỏi con nhiều quá. Xin bạn nhớ rằng người viết bức thư đó làm trọng mãi (mua bán chứng khoán) ở thị trường chứng khoán Nữu Ước một nghề khó tới nỗi 100 người thì có 99 người thất bại. Tôi trở về, tươi tỉnh.
Một buổi trưa, có việc đi qua các xưởng của ông, ông bắt gặp một nhóm thợ đương hút thuốc, mà ngay trên đầu họ có tấm bảng đề "Cấm hút thuốc". Ông Roosevelt nói: "Trước hết, họ được cơ hội tiến cử một đảng viên lão luyện của họ, cho đảng họ thêm vây cánh trong chánh phủ. nhưng, nghĩ kỹ, lỗi đó cũng không nặng gì, chỉ là.
Mình vẫn thích giúp kẻ khác. Vì tư tưởng đẹp thì hành vi rất đẹp. Nhưng Dorothy Dix nghĩ khác.
Nghe ông ta tuôn ra trong ba giờ đồng hồ rồi về. Tôi yêu khán giả của tôi", vừa tiến ra ngoài sân khấu. Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn.
Từ đó chẳng những ông không dung dễ dãi với mọi người. Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức. Nhà kinh doanh đó không bằng lòng cách ông Boynton điều tra.
Có phải để nói: "Xin ông đừng cho in tấm hình đó nữa, tôi không thích nó" không"?. George Washington bắt mỗi người phải xưng tụng ông là: "Huê Kỳ Tổng thống Đại nhân". Trong khi người khác nói, bạn nẩy ra một ý gì chăng, thì đừng đợi người ta nói hết câu.
Tôi không đả động gì tới tiền mướn nhà hết. Tôi là Dale Carnegie. Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ.