Kỹ thuật này được sử dụng để gắn chặt những gợi ý trực tiếp vào tiềm thức. Điều đáng mừng là những chiến thuật này giống như một phép màu. Hình bóng tâm lý (26) Trong tâm trí người đó, đó là một kẻ đang lừa dối
Khi một người đàn ông tìm cách tiếp cận anh ta, anh ta nói: “Tôi không chắc ngài có giấy phép hay không. Tôi chắc rằng anh thậm chí thấy buồn với bản thân mình hơn cả tôi. Đó là vì chúng ta lạnh lùng và dửng dưng.
Câu hỏi mẫu: “Tôi hiểu tại sao anh lại làm thế. Sau đó ngẫu nhiên bông đùa về mối quan hệ mà bạn nghi ngờ chồng mình đang dan díu. Bằng cách hỏi về toàn bộ câu chuyện, bạn không hàm ý rằng người đó đang nói dối bạn và bạn đang dành cho anh ta một lời khen vì đã trung thực phần nào.
Chú ý: Hai phản ứng khác có thể xảy ra với Kíp nổ 2 và 3. Có lẽ thằng bé sẽ đồng ý, và nếu nó nói dối nó cũng sẽ đồng ý với những thỏa thuận của bà. Thay vì nói “Vâng, chính tôi,” một người nói dối có thể đáp lại bằng một chữ “vâng” cộc lốc.
Đương nhiên bạn có thể thấy bực mình. Người đó đưa ra cho bạn một sự lựa chọn “tốt hơn” so với đề nghị của bạn khi không thể đáp ứng những gì bạn yêu cầu từ ban đầu. Khi được đặt câu hỏi: “Một con cừu sẽ có bao nhiêu chân nếu như bạn gọi đuôi của nó là chân?” Abraham Lincoln đã trả lời: “Bốn,” và ông giải thích: “Bởi vì gọi đuôi là chân chẳng có nghĩa gì cả.
” Hãy bảo đảm rằng bạn hành động như thể mối nghi ngờ của bạn là đúng và để cho người này nghĩ rằng bạn đã biết về nó. ” Khi đấy, người đó sẽ hỏi bạn để biết cụ thể hơn về những hành động của bạn. Một vài chỉ báo, chẳng hạn như giới tính, sắc tộc và nền tảng văn hóa có thể ảnh hưởng đến cách chúng ta hiểu các manh mối khác nhau, ví dụ như cách sử dụng cử chỉ và khoảng cách cá nhân.
Nó làm giảm bớt tội lỗi của người đó bằng cách khiến họ cảm thấy rằng họ không đơn độc, và nó “khuất phục” kẻ nói dối do tạo ra chút giận dữ và/hoặc tò mò. Có hai cách thực hiện việc này – cụ thể và tổng quát. Chẳng hạn, nếu bạn muốn biết liệu bạn trai mình có đi chơi đêm qua không, một câu hỏi bực bội có thể khiến anh ta nói dối nếu anh ta nghĩ bạn sẽ khó chịu.
Ông gọi đây là một phản xạ tâm lý hoặc phản xạ có điều kiện. “Anh nghĩ em là người có máu phiêu lưu. Câu trả lời này buộc người đó giải thích vị trí của mình bằng hành động cụ thể.
Câu chuyện của người đó hoang đường đến mức bạn hầu như không tin. Nếu anh ta không dối lừa bạn, anh ta sẽ nghĩ bạn gàn dở, nhưng dù sao bạn cũng sẽ có được sự thật. ” Bằng cách nói: “Tôi biết anh sẽ nói dối tôi,” bạn khẳng định hai điều: người đó có lỗi và bạn biết lỗi đó là gì.
Câu chuyện của người đó hoang đường đến mức bạn hầu như không tin. Nhưng anh không còn là loại người như thế nữa. Em có dừng lại để xem anh có nhà không.