Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.
Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Chúng tôi đi thay quần áo. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Cũng có cớ để thôi viết. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.