Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Làm gì bây giờ? Cuối cùng, chúng tôi quyết định bất cứ giá nào cũng phải tường thuật trận bóng! Không thể để cho các thính giả Miami thất vọng. Khác hẳn với lúc đầu, anh ấy hào hứng kể về những nỗi sợ kinh hoàng của mình.
Vấn đề là ở chỗ, nếu bạn không lắng nghe người ta nói thì người ta cũng đâu có nghe bạn nói. - Cậu có thể qua chào người thân của tôi một tiếng được không hả Sinatra? Chắc chắn Pacino không cố tình muốn gây cười, anh ta chỉ tự nhiên thốt ra cây ấy theo quán tính.
Tuy không điều khiển được nó nhưng chúng tôi đã bình tĩnh chiến đấu với nó. Ngày 9/7/1958, những lời nói của Casey Stengel trước một phân ban của viện nghị sĩ Mỹ được đánh giá như là một đỉnh cao của nghệ thuật nói. Chưa hết, thầy Cohen còn quyết định tổ chức ngay một Lễ tưởng niệm học sinh Gilbert Mermelstein.
Anh ấy nói năng không chút tự nhiên. Còn bây giờ, đừng gọi bác sĩ tâm thần đến khám cho tôi khi tôi mách với bạn cách thức thứ ba này nhé. Nhiệm vụ của tôi là chờ đến 9:30, tôi sẽ gạt cần điều khiển tắt sóng đài ABC, rồi nói vào micro: Đây là đài phát thanh WKAT-Miami, Miami Beach.
Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian). Và rồi giây phút mà tôi mong đợi đã đến. Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không.
Ông không làm nghiêm trọng hóa những vấn đề vốn đã phức tạp. Hãy bày tỏ sự quan tâm của bạn và bạn sẽ thấy được sự quan tâm nơi người khác. Vì sao Benny cười? chỉ vì trước đó cậu ta nhìn thấy nụ cười mỉm đầy tinh quái của Burns.
Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia quyến đau đớn hơn mà thôi. Nó muốn trở thành một người giống như anh.
Nhưng nên cẩn thận, nhiều từ mới nghe có vẻ thời thượng lại chẳng có tác dụng thiện cảm nào khi bạn giao tiếp. Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams Một ngày nọ ở đài phát thanh, người quản lý câu lạc bộ Miami Shores Rotary gọi điện cho tôi.
Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề. Một trận động đất ở Châu Phi đối với bạn cũng đâu có khủng khiếp bằng cái mụn nhọt ở cổ, đúng không nào? Hãy nghĩ về điều này khi bạn trò chuyện với ai đó. Chớ huyên thuyên nói về quan điểm của bạn.
Tôi bắt máy lên: Xin chào. Bạn phải tự đánh giá rằng mối quan hệ của bạn thân thiết ở mức độ nào, sau đó mới có thể phá vỡ những điều cấm kỵ khi nói chuyện. Tại sao thầy không kiểm tra lại sự việc?