Mẹ tôi đi về phía bên kia. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Tự do hay không là ở mình. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.
Đừng nhầm bạn với tôi. Thôi về đi kẻo vợ con mong. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.