- Ông cháu vẫn thường nói về ông, nhưng không bao giờ hé lộ điều này. Ông Kalabab bỗng im lặng và trầm tư trong giây lát. Già có, trẻ có, nhưng đa số ở độ tuổi trung niên - họ hẹn nhau cùng họp lại ở đây để bàn bạc, thảo luận về con đường làm cho bản thân và vương quốc của họ trở nên giàu có, tất nhiên là dưới sự dẫn dắt của một người đầy kinh nghiệm và nhiệt huyết là vị thương gia giàuBabylon.
– Bây giờ, theo anh tôi có nên cho người anh rể vay năm mươi đồng tiền vàng không? Anh cũng biết, số tiền này là rất lớn đối với thu nhập hàng tháng của tôi. Mải chìm đắm trong những suy nghĩ nặng nề của mình, Bansir hầu như không để ý đến mọi thứ xung quanh cho đến khi những âm thanh êm dịu của tiếng đàn lia vang lên bên cạnh mình. Bắt đầu từ một số vốn nhỏ, tôi đã mở rộng vốn cho vay và cho nhiều người vay.
Tôi nhận thấy sự hiện diện của cuộc sống, của con người. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc số tiền tôi cho vay không ngừng phát triển lên đến hàng trăm nguồn vốn khác nhau, giống như dòng vàng không ngừng tuôn chảy vào túi tiền của tôi vậy. Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng:
Điều mong ước của ta là làm thế nào để Babylon trở thành một vương quốc giàu có nhất thế gian, và để thực hiện được điều đó thì vương quốc của chúng ta phải có nhiều người giàu có. Người chủ của nó chẳng quan tâm đến việc trả nợ cho tôi và có lẽ suốt đời tôi không thể lấy lại món tiền đó. Mathon lấy ra một vật có hình dáng giống con bọ, bằng ngọc lam rồi thuận tay liệng nó trên sàn nhà, nói một cách miệt thị:
Bởi vì, Nebatur là một thương lái khôn ngoan và tôi rất tin tưởng vào khả năng tính toán thông minh, lanh lợi của anh ta. - Sao cậu lại nói như vậy, Tarkad! – Dabasir cao giọng. Do vậy, người nghèo càng nghèo thêm, và người giàu càng giàu thêm.
Dự định này rất tốt, nên tôi sẵn lòng giúp đỡ ông ấy. - Một người giàu không phải ở túi tiền của người đó mang theo đâu. - Còn đây là một câu chuyện khác.
Có thể nói, những thành quách hùng vĩ cùng những đền đài, cung điện nguy nga của Babylon đã trở thành cát bụi, nhưng những tri thức, những kinh nghiệm khôn ngoan, những thành tựu nổi bật của vương quốc cổ đại này vẫn còn lưu truyền cho đến tận bây giờ. - Đúng thế! – Arkad trả lời. Những giọt mồ hôi tươm ra trên trán rồi thản nhiên nhỏ giọt xuống, tan biến vào khoảng ngực để trần của anh.
Nhưng tại sao mỗi lần đối diện với dịp may, chúng ta thường do dự và thối lui, chứ không nghĩ rằng đây là dịp tốt cần phải nắm lấy. Lòng ham thích làm việc đã giúp ông thoát khỏi kiếp nô lệ. Thông thường công việc ở lò bánh kết thúc vào buổi trưa, nên ông nghĩ ông Nana-naid chắc hẳn sẽ đồng ý cho ông làm bánh đi bán vào buổi chiều.
Theo cậu, điều này có ý nghĩa như thế nào, hỡi Tarkad? Cậu có cho rằng, cảnh vật có thể xuất hiện với một màu sắc khác không? Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công. Không biết đứa nô lệ này có thể dắt được lạc đà không?
Hoặc nếu là thương gia, bạn phải thường xuyên đi đến nhiều nơi để tìm mua những hàng hóa tốt nhất với giá rẻ nhất, nhằm thu được nhiều lợi nhuận hơn mà khách hàng của bạn vẫn thấy bạn hài lòng. Nó không giống như cảnh vật hàng ngày mà chúng ta thường thấy. Ông Arad còn giẫm đạp lên những mảnh vụn đó cho đến khi chúng biến thành bụi.