Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Và cô bạn ấy phá lên cười. Bác hỏi: Sao con không đi học. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.
Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết.
Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Phải tập trung vào học. Ta cũng được đi câu.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Đó là một niềm an ủi. Đầu mùa có đợt rét lạ, hoa tàn hết.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Mình không bao giờ thả.
Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.