- Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.
Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Thật ra, có gì để mất đâu. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.
Cái vực của sự hỗn độn. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Xung quanh là người.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…