Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.
Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Phải tập trung vào học. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.