tôi đặt 5 lá bài để ngửa lên bàn. Họ thành công vì khả năng nghĩ về cái hộp xa hơn. Nguyên tắc hai: lắng nghe trực giác và linh cảm của bạn.
cũng như Lee, Marvin nghĩ rằng bị tên cướp bắn vào tay là rất may và anh cũng đưa ra điểm + 3. Trong chương này, tôi sẽ trình bày những kết quả từ trường học may mắn. giống như đến một nơi mới trong vườn cây ăn quả, thình lình bạn được bao quanh bởi hàng hàng lớp táo.
Cách đây tám năm ông quyết định để dành số tiền nhặt được vào trong một hũ đặc biệt gọi là “hũ tiền rơi”. người khác lại mô tả trực giác như một hình thức sáng tạo. Ngày nào lực lượng chiếm đóng cũng vây ráp người đi trên đường và tống vào trại giam hoặc trại tập trung.
Brenda nhìn tôi ngơ ngác và bảo đó là một buổi sáng nhạt nhẽo. kế đến, một chú mèo đen được dụ đi băng ngang qua lối họ. Fleming lưu ý đến tác dụng của mẫu mốc, và việc này kích thích ông tập trung nghiên cứu để xác định cái chất giết được vi trùng kia.
Chúng tôi tranh luận khá gay go về khía cạnh đạo đức của tình huống này, nhưng rồi chúng tôi vẫn khẩn trương bắt tay vào phân tích những dữ liệu. May mắn cũng tạo ảnh hưởng đáng kể đến sự nghiệp của những thương gia lỗi lạc. càng lớn tuổi hơn tôi càng ít nắm lấy cơ hội hơn – tôi ít có khuynh hướng quăng mình vào vòng xoáy của vũ trụ.
Người may mắn xây dựng và quy trì một “mạng lưới may mắn” vững chắc Bữa nọ, tôi về nhà vợ tôi bảo tôi phải nói chuyện với thằng con trai, bởi vì nó bị bắt về tôi chôm thức ăn tại căn tin trường học của nó. Tôi thật tình không biết điều gì xảy ra nếu như tôi được chỉ đúng kệ sách và tìm ra những quyển sách về cờ vua.
Còn khuya tôi mới tìm được việc thích hợp, mà nếu có tìm được thì rồi cũng sẽ có trục trặc. Sau đó hai nhóm cùng lúc được giao một nhiệm vụ y hệt như nhau – nhấn nút ngay khi đèn bật sáng. Họ dốc hết sức nhằm đạt cho bằng được những thành tựu nhất định này và tránh những kết quả kia.
Bốn người tham gia khác là Craig hay gặp tai nạn và toàn gặp xui khi đi nghỉ. cứ hai tháng tôi tổ chức tiệc một lần. niềm mong chờ này tác động mạnh mẽ lên cuộc đời người may mắn.
một lần nữa, trực giác của tôi lại rung lên những hồi chuông báo động,một lần nữa tôi lại làm ngơ chúng, và chẳng có mối quan hệ nào suông sẻ cả. tại sao không thể tốt hơn được?. người ta nghĩ đó là điều khủng khiếp nhất đối với một bé gái.
Sự khác biệt giữa họ rất lớn. ở chương4, tôi mô tả cách Jonathan dùng thiền định để phát huy khả năng trực giác của mình trong công việc. đây không phải là lần duy nhất ông may mắn đến thế.