Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Anh đang hạnh phúc. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại.