Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Đơn giản là để sống. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.