Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau?
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Lát sau tôi lẻn xuống. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.
Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Có ai mất xe lại thế không. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Tôi không đuổi nó nữa.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.