Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến.
Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Mực thước và tự nhiên.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Làm thế nào để ngừng viết.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần.
Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập.
Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Hôm nay đi đâu? Không biết.