- Cầu cho các thần thánh luôn hết lòng phù hộ anh, anh bạn thương mến ơi. - Người nô lệ mà cậu biết trước đây giờ đã là một người tự do rồi. - Mày nói vậy là được rồi.
Ông nghĩ đã tới lúc mình cần nghĩ cách làm thế nào để có thể kiếm ra tiền và chuộc lại sự tự do cho mình. - Có một số người vốn ghét làm việc. Do quá lo lắng, ông ấy đã đưa ra mức giá rất thấp so với giá thông thường rao bán một con cừu.
Tất cả họ đều đi vác nước tưới cho những khu vườn của nhà vua. Công ty này xuất bản tập bản đồ đường bộ đầu tiên của nước Mỹ và Canada. Những thành quách đền đài đã biến mất, chỉ còn lại những phế tích đổ nát và vắng lặng.
Anh thấy đấy, Rodan! Vàng là hàng hóa của người làm nghề cho vay tiền. Những kẻ đầu đảng bị giết chết, còn một số khác trong đó có tôi bị dẫn về Damacus bán làm nô lệ. Trong tâm trí, tôi vẫn luôn cố gắng vươn lên từ nghịch cảnh, nhưng thực tế tôi càng ngày càng rơi xuống vực thẳng.
Sira, người vợ cả và là người lớn tuổi nhất, yên lặng nhìn tôi nhưng không biểu lộ một cảm xúc gì. - Thu nhập chính là vấn đề quyết định! – Bansir ra chiều tâm đắc. Một lần nữa, Babylon lại trở về với đất, nơi đã sinh ra nó.
Căn nhà và những vật dụng có giá trị đều bị họ xiết hết. Không chỉ những người nghèo, mà ngay cả người giàu có cũng phải nép sát vào hai bên đường để nhường lối cho đoàn người nô lệ này. Khi còn là một thanh niên, tôi rất nghèo khổ nhưng luôn mong muốn có được nhiều vàng.
Tôi sẽ kể cho cậu nghe về chuyện này. - Khi còn trẻ, tôi đã từng học cách làm yên ngựa. Khi hoàn tất, chiều cao và chiều dài của tường thành khiến nhiều người không thể tin được.
Tất cả đều được tôi cất giữ cẩn thận trong cái hòm này. Nếu không, anh sẽ giống như con lừa trong câu chuyện tôi vừa kể, chỉ phải gánh chịu những gánh nặng của người khác mà thôi. Cháu có hiểu được không Hadan Gula? Những lời nói như thế rất có ý nghĩa đối với một chàng trai nô lệ, sống đơn độc giữa một vương quốc xa lạ và rộng lớn lúc bấy giờ.
Họ không bao giờ phó thác tiền vàng của mình vào những vụ đầu tư không sinh lợi hoặc có nguy cơ mất trắng vốn. Vì thế, tôi rất hứng khởi trước lời đề nghị đó và thương lượng ngay với người nông dân. Vào cuối ngày thứ chín, tôi ngã từ trên lưng lạc đà xuống đất và không còn đủ sức để trèo lên lại.
Sira, người vợ cả và là người lớn tuổi nhất, yên lặng nhìn tôi nhưng không biểu lộ một cảm xúc gì. Sau đó, hàng ngày ông tiếp tục mang khay bánh đi bán, chẳng bao lâu ông đã có một số khách hàng quen thuộc. - Ngay lúc mới trưởng thành, tôi đã thường suy nghĩ về những người giàu có.