Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.
Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Màu mận đương độ chín. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Cái này họ cũng nhầm. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Chúng tôi đã chết rồi. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Và rồi họ thả xe tôi ra. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.