Gerstner đã dùng đến biện pháp gây sốc. Watson đã vướng nhiều sai lầm khi xây dựng tổ chức IBM, mà kinh doanh là cách nó tồn tại, xoay quanh tâm niệm của cá nhân mình. Vấn đề là ở chỗ nó dẫn đầu thiên hạ trong lĩnh vực điện thoại di động, bỏ kẻ về nhì với khoảng cách khá xa.
Đơn hàng yêu cầu là máy tính phải tính được đường đi của tên lửa và điều khiển được tên lửa dựa trên tính toán đó. Watson (và bất cứ nhà quản lý nào) cần tạo ra những phương thức nền tảng nói cách khác là những công cụ sẽ quản lý thay vì cá nhân nào đó quản lý. Nhưng Nichol biết chắc rằng, không ai có thể nói qua quýt với ông chủ của mình trong các cuộc họp.
Đó là câu hỏi chưa ai từng nghe từ đầu thế kỷ, tác giả Kenvin Maney viết trong The Marverick(*). Điều này rất đặc biệt bởi lẽ ông được miêu tả là nhà lãnh đạo gia trưởng, nóng tính và quyền lực hình ảnh của ông được treo khắp nơi trong công ty, nhà máy. Đối với ông, khi ông trung thành với công ty cũng có nghĩa là trung thành việc duy trì việc làm của nhân viên.
Thật ra, kẻ trong cuộc mới biết rõ mình đang đi về đâu. Nhưng rút cuộc, xung đột cha con chỉ là cái vỏ nhăn nhúm bên ngoài của hạt nhân đổi mới bên trong. Không có gì làm cho Watson điên tiết hơn chuyện đi vay tiền ai đó.
Và năm 2006, Đại học George Washington cũng khánh thành Viện Trách nhiệm doanh nghiệp, nơi chuyên đào tạo các giáo sư kinh thương về CSR để họ có thể truyền thụ lại cho sinh viên. Riêng năm 1943, thời điểm cho rằng xuất hiện câu nói, thì biên niên này bỏ trống, không có sự kiện nào. Sự kiện thứ nhất là Watson gặp Jeannette Kittredge, con gái của ông bạn Arthur Kittredge ông chủ của câu lạc bộ những nhà quý tộc Day- ton.
Và vì vậy, đó là một loại quyền lực sức mạnh kinh doanh không còn hoàn toàn độc quyền trong chất xám của nhà quản lý. Thực tế, theo tôi, năm 1930 là năm kết thúc và là một năm tốt đẹp. Thật thú vị khi biết rằng cho đến tận đầu thế kỷ XXI nhiều nhà lãnh đạo vẫn thích dùng các con dấu để làm tăng sức nặng áp đặt lên các ứng xử văn hóa của tổ chức như là cách duy nhất.
Watson đã xây dựng IBM như một tổ chức chứ không đơn thuần là một công ty làm ăn kiếm tiền. Hãy quay lại với cái tên của tập đoàn này: Inter- national Business Machines. Cuối cùng chính ông mới là nhà sáng lập thực sự IBM, một công ty đạo đức nhất trong các công ty (the most moralistic of compa- nies), ở vào thời điểm bị kết án phạm tội độc quyền trong kinh doanh không thể chấp nhận được ngay cả trong thời kỳ còn thiếu các chuẩn mực! Dù vậy, ông đã sẵn sàng quyết định rằng tương lai CTR phải khác đi.
Ông đã tự yêu cầu mình suy nghĩ kể từ khi bước chân vào NCR cả hai thập niên trước. Stanford là tạo ra hệ thống công nghệ thông tin cho mạng lưới toàn cầu của IBM, dựa vào đó IBM có thể triển khai nền văn hóa và các giá trị của nó. Ông có đủ tự do về pháp lý để nói và đủ cay đắng để chia sẻ.
Và chúng tôi cũng tin rằng, qua bộ sách này, bạn đọc sẽ có thêm kiến giải về đạo kinh doanh, để từ đó, tự mình đưa ra một định nghĩa cho nghề kinh doanh và tự mình khẳng định rằng, kinh doanh là kiếm tiền hay phụng sự xã hội! Trong 15 năm lãnh đạo của mình, như Time đã nhận định, Tom đã biến IBM từ một công ty trung bình trở thành công ty lớn thứ 12 trên thế giới, từ Stanford là tạo ra hệ thống công nghệ thông tin cho mạng lưới toàn cầu của IBM, dựa vào đó IBM có thể triển khai nền văn hóa và các giá trị của nó.
Ông đã đặt nền tảng cho giá trị doanh nghiệp bằng câu nói nổi tiếng: Mục từ thứ hai thì liên quan đến việc Watson mở United Negro College Fund, đó là một loại quỹ giáo dục dành cho người da Những người ở ITR vì thế sẽ thấy mình có phần quan trọng hơn những công ty khác mà Flint mua về.