Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Ra trường bác khao to. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.
Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.