Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Đi đâu cũng vất vả. Dùng hay không dùng thì có sao. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Cơ bản là không muốn lắm. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ.
Sự im lặng cũng rưa rứa. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.