Hoặc có nhưng không nhiều. Rõ ràng phải đi trình báo. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Mình rất sợ phí thơ. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Bố bảo: Đáng xem thật.
Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Hôm nay đi đâu? Không biết. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.