Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Bạn còn phải sống dài dài. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Hoặc tôi chuyển lớp. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Con nó thì sinh ra trong đó. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.