Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Mình được khóc cho mình. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Được nói chuyện, được trao đổi. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.
Thoát khỏi trước khi họ chết. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.