Tôi không thích mèo. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.
Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Cặp giò kia phàm tục quá. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.
Đã bảo chả thích viết đâu. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.
Với đời người, ngắn lắm. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.