Thời xưa, trong những buổi dạ tiệc, một chàng trai đến bên một cô gái chỉ dám bắt chuyện nhẹ nhàng như thế này: Trông cô thật xinh đẹp! hay Anh đã từng gặp em trước đây chưa nhỉ? Giờ đây khoảng cách giữ kẽ được thu ngắn lại ít nhiều. - Mitchum này, anh nhận xét gì về những bộ phim do John Huston làm đạo diễn? Tôi từng nghe một giáo viên tiếng Anh kể một câu chuyện về một thanh niên khi nhận lá thư của người bạn.
Sau đó ông bị viêm phổi nặng và một tháng sau thì qua đời. Sáng sớm Chủ Nhật, Burns gọi điện cho Benny: Tối nay tớ sẽ sang chở cậu. Và tốt nhất là hãy tránh những cách nói lóng có vẻ hứng thú với bạn nhưng lại không phổ biến với mọi người.
Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ. Và tới lượt tôi… Có thể nói đây là bài phát biểu khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.
Một dòng ký ức về người cha thân yêu như dòng thác trào về. Rất may cái micro không mất nên tôi vẫn có thể nói vài lời giới thiệu. Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!.
Tôi sẽ nói rằng tôi không biết. Ban kiểm tra là ai? Là một hoặc vài người bạn của bạn đang ngồi chung với đám đông bên dưới. Tuy không điều khiển được nó nhưng chúng tôi đã bình tĩnh chiến đấu với nó.
Và khi được nói thì, chúng ta lại thích được người khác chú ý lắng nghe. Có người còn dùng những tiếng lóng và cho rằng vậy mới thời thượng, mới oai. Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ làm việc đó thay bạn.
Ngoài ra hãy sắp xếp chỗ ngồi một cách hợp lý. Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?. Có điều, tất cả chúng tôi đều phải bật cười.
Thái độ hào hứng, cởi mở. Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại tin lời Boom-Boom, gom được 800 đô la rồi mượn thêm 500 đô nữa để đặt cược toàn bộ số tiền vào con ngựa Apple Tree. Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều: Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả.
Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào. Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông. Lúc đó quả thật tôi mừng đến nỗi hai tai cứ ù đi.