Nhưng cư dân của khu rừng Mê Hoặc và trong vương quốc không chú ý gì tới hiện tượng này lắm. Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác. Họ không hề biết đó là những hạt giống may mắn của Cây Bốn Lá thần kỳ, ngược lại họ còn hết sức bực bội vì chúng.
Nó thật xấu xa! Đó là thứ đáng khao khát nhất nhưng cũng khó có được nhất trên cõi đời này. Morgana rất hiểm độc. Nó sẽ không bao giờ mọc trong khu rừng này.
Chàng biết là cơ hội này rất mong manh nhưng ít nhất chàng cũng đang làm một điều gì đó có thể cải thiện được tình hình. Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. Phải nói là Good Luck là cuốn sách độc đáo, sẽ còn được nhắc đến và lan truyền đi khắp thế giới.
Cậu là người bạn thân duy nhất mà tôi có,mà tôi luôn nhớ về. Có lẽ mình nên lên trên ấy. Sid bắt đầu leo lên ngọn núi cao sừng sững trước mặt.
Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Thế nhưng cũng chẳng có gì khác hơn nữa. Sid đứng bất động chứng kiến cảnh tượng vô thường, ngắm nhìn sự may mắn cho chính chàng tạo ra.
Ngươi mất hai ngày mới đến được đây nhưng giờ thì ngươi chỉ còn có một đêm để trở về thôi. Thế nhưng cả thần Gnome lẫn Bà chúa hồ đều khẳng định với ta rằng chưa từng có một cái cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc cả. Merlin nghĩ rằng sẽ có nhiều người hơn nữa.
Ông nghiêng người ra phía trước nhổ lên một đám cỏ dưới đất. Đôi mắt sáng và đôn hậu của ông biểu lộ sự lắng đọng của một người trải nghiệm và ánh lên cái nhìn của một tâm hồn rất trẻ trung. - Quả tình ta rất mệt.
Nott phóng như bay vào lâu đài, tay vung gươm hung hãn, gương mặt lộ rõ vẻ căm tức, đôi mắt hằn lên những tia lửa thù hận. Tôi chẳng có ý gì cả. Thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn - từ đâu bắt đầu xuất hiện và bắt đâu vũ điệu cuồng phong lay động tất cả các tán lá cây rậm trong rừng.
Ngược lại sự may mắn thật sự là do chính cậu tạo ra, nó phụ thuộc vào cậu. Chàng liền xuống ngựa, quỳ xuống và kính cẩn lên tiếng: Biết đâu từ đỉnh cao chót vót ấy chàng có thể tìm thấy những việc cần làm thì sao?
Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo. Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa. - Có lẽ ở tuổi sáu mươi như thế này thì chẳng còn ai lại muốn nghe kể chuyện cổ tích nữa, tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta không quá già đến nỗi không còn cần nghe một câu chuyện hữu ích nữa.