Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.
Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Rất rối rắm và hoang mang. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu.
Cái cuối có phần họ nói đúng. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Thêm nữa, không có hứng thú. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Mệt và không thích thú.
Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn.
Không phải là rứt tung. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.