Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Thà tát mình còn hơn.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Tác phẩm Bật dậy nào. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại.
Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.
Họ là mỗi con người. Mất cái giấc mơ đấy. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Người lớn thật buồn cười.