Cho nên nếu bạn và tôi, ta có ưu phiền thì cứ nhớ tới phương thuốc cũ kỹ nhưng rất công hiệu ấy, là bày ra việc làm. Tôi hỏi ông liệu ông có bình phục và khỏe mạnh như trước không, ông nhún vai trả lời một cách mập mờ: Một khoa học mới là khoa di truyền học dạy rằng con người do 24 nhiễm thể (chomosomes) của cha, 24 nhiễm thể của mẹ cấu tạo nên.
Lúc ấy tôi ở chung với ông. Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi. Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi.
Có lẽ tại không rao hàng rõ rằng đích xác chăng? Hay là thiếu hăng hái? Có khi ông lại quay vào tiệm đó mà nói: "Tôi trở lại không phải để cố mời ông mua xà bông đâu mà để xin ông chỉ trích tôi và khuyên tôi về cách bán hàng. Bạn có thể áp dụng cách ấy với hàm răng hoặc những bắp thịt ở mặt, cổ, vai và hết thảy thân thể của bạn. Không bao giờ tôi chịu cảnh ấy".
Có nỗi gì lo lắng thì người cầu Chúa. Dù đời bạn bình dị đến đâu di nữa, chắc chắn mỗi ngày bạn cũng gặp một vài người lạ. T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi.
Đau đơn quá, ông không chịu nổi. Cốt ý để làm nhẹ bớt tình cảnh khẩn trương của họ đi. Mà chúng tôi bị tấn công ở dưới sâu chỉ già nửa con số sau một chút.
Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi. Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại.
Chính tôi đã được mục đích cảnh chết ấy trong trại của tôi ở Missouri. Xét cho cùng, ông Lincoln nói đúng. Nhưng cháu chắc rằng cố sẽ nén buồn được, nhờ chân lý cô đã tự tìm thấy.
Elbert Hubbard nói: "Trong mỗi ngày, mỗi người ít nhất cũng điên năm phút. Ta có thể chú ý tới những vấn đề nghiêm trọng mà vẫn thẳng người tiến bước với một bông cẩm chướng ở khuy áo được [22]. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi làm tăng số huê hồng lên gần gấp đôi. Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Vậy muốn trừ tật lo lắng xin bạn theo nguyên tắc thứ nhất này:
Bà kể: "Năm năm trước, một hôm vào tháng chạp, tôi thấy tâm hồn chìm đắm trong biển ưu tư. Ông rán bịt lại mà khói vẫn xì ra, làm ông muốn rán ra khỏi phòng mà chụi lạnh vậy. Nhà rông mà tôi ở có một mình".