Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.
Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.