Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Còn tôi, chưa đến lúc.
Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Sao lại xé sách hở con.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt.
Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Như những lúc tôi không cần em. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.