Bác ta không tin đâu. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.
Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Em chỉ thích những anh nho chín. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Thêm nữa, không có hứng thú.
Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.