Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.
Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.