Trướckhi tham gia vào dự án này, nếu xe của tôi chết máy thì điều đầu tiên trong đầu tôi hẳn là, ‘sao nó luôn xảy ra với mình chứ không với ai khác’ còn bây gìơ là: “được rồi, giờ mình sẽ giải quyết nó bằng cách nào tốt nhất đây?”. Cuộc khảo sát của tôi về may mắn và trực giác cũng chỉ cho thấy người may mắn làm nhiều cách khác nhau nhằm nâng cao trực giác của mình. Trong tiệm chỉ còn đúng một cái, mà lại đúng cỡ của tôi.
Hơn một trăm năm qua, các nhà tâm lý học cứ mê mải nghiên cứu xem cuộc đời của chúng ta bị ảnh hưởng bởi những yếu tố như trí thông mình,cá tinh, gen di truyền, diện mạo, và sự giáo dục như thế nào. tôi đúng là kẻ mà hễ tìm thấy món gì ưa thích, là y như rằng, cửa hàng không có kích cỡ đúng với mình, hoặc thứ mình chọn đã bị rách”. cả cuộc đời đều do nhu cầu trải nghiệm cái mới chèo lái.
Anh không phải là người may mắn duy nhất trong nghiên cứu của tôi nhắc đến kinh nghiệm đại loại. Rủi thay, nhiều bạn bè cô và gia đình họ không được may mắn như vậy. cứ theo đuổi, theo đuổi, theo đuổi mãi và cuối cùng tôi đành nhượng bộ.
Ngay ngày hôm sau, một chương trình phát thanh địa phương phỏng vấn người đứng đầu hiệp hội thám tử tư. Trong những tuần tiếp theo, tôi sẽ muốn bạn bắt đầu mỗi ngày bằng cách lập lại những câu khẳng định sau đây thật to: hay bạn đan dạo bước trong một khu rừng xanh lá vào một ngày hè.
Thứ tư, quyết định xem bạn xẽ hướng về phía trứơc như thế nào. như nhiều người không may khác, Patricia cũng bộc bạch rằng cô thường không nghe theo trực giác của mình, để rồi sau đó phải hối tiếc. Bất chấp thi rớt nghề mộc ở trường,Marvin vẫn nộp đơn xin làm thợ mộc cho một xưởng đóng tàu lớn.
Để ngỏ lời làm quen, hãy hỏi người kia thông tin hay nhờ giúp đỡ gì đó. Phát hiện ở đây là: Một cuộc đời may mắn có thể được giải thích qua bốn nguyên tắc tâm lý đơn giản. Danh sách này thể hiện niềm mong chờ tương lai của bạn – những mục tiêu bạn dự định thực hiện với vận may của bạn.
Tìm một căn phòng im lặng và một chiếc ghế thoải mái. suốt năm qua tôi đã ráo riết tim việc. Sau đó hai nhóm cùng lúc được giao một nhiệm vụ y hệt như nhau – nhấn nút ngay khi đèn bật sáng.
Stephen kể với tôi: “bây giờ tôi chẳng có doanh nghiệp mà cũng chẳng có đồng xu dính túi. người khác lại ấp ủ nỗi khao khát trở thành nhà văn, họa sĩ, hay ngôi sao điện ảnh nổi tiếng. hiện tại tôi đang suy nghĩ nghiêm túc về việc bỏ nhà tế bần để dành nhiều thời gian viết lách hơn”.
cuối cùng, từ từ mở mắt ra và dần dần trở về thế giới thực. tôi không có khuynh hướng bám mãi vào những điều đã không còn có ích lợi cho mình trong qúa khứ. như lúc trước chắc tôi sẽ lao ra khỏi cửa hàng với tâm trạng chán nản, đâu khổ khôn nguôi, và có lẽ sẽ không đi khiêu vũ nữa.
Nhưng sự thể không dừng lại ở đó. Có lẽ bạn đã kịp giới thiệu về mình với người đó trước khi cô ấy rời buổi dạ tiệc sau giờ làm việc. kế tiếp tôi yêu cầu vị khách đó rời khỏi phòng vài phút.