Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Nhưng nước mắt không nghe tôi.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.
Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à. Em sẽ thôi là một sinh linh. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Tôi muốn đâm vào đâu đó. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Tối, bạn đèo bác vào viện. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.