Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Giọng trầm thường xuất hiện. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Phải có mối quan hệ. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.