Tập trung thời gian và năng lượng vào những gì ta có thể kiểm soát được. Không ai, hay không điều gì có thể đe dọa chúng ta. Chúng ta cần biết dừng lại nếu muốn tâm trí hoạt động một cách tự nhiên.
Chiếc cầu thang của sự tha thứ sẽ luôn luôn ở đó chờ bạn leo lên khi nào bạn cần đến nó. Nếu bạn muốn chạy ma-ra-tông, bạn cần tiêu thụ nhiều chất đạm và những thức ăn giàu năng lượng để có đủ năng lượng chạy một quãng đường xa. Trong trạng thái thư giãn này, số nhịp tim đập, huyết áp, tốc độ tư duy và việc tiêu thụ ôxy đều giảm.
Hãy tạo khoảng cách giữa bạn và đời sống diễn ra xung quanh bạn. Điều này cũng giống như việc mở cánh cửa tâm trí để quá khứ thoát ra, và chúng ta thành những con người tự do thật sự. "Rường cột" vẫn còn đó nhưng phần "nền móng" đã ra đi.
Đừng bao giờ gây áp lực cho mình khi bước lên chiếc thang đó nếu chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hãy luôn nhớ rằng còn có những nấc thang cao hơn so với nấc thang mà chúng ta đang đứng. Nếu "đóng" một vai nào đó càng lâu, chúng ta càng có xu hướng đồng nhất mình với "vai diễn" đó. Tiếng nói trong ông như một kẻ thù, khiến ông trở nên căm ghét bản thân.
Với sự hiểu biết này, chúng ta có thể bắt đầu tạo nên cuộc sống như chúng ta mong muốn. Sự tha thứ dựa trên nền tảng của sự thông cảm sẽ cho phép chúng ta tự do. Trish Summerfield, Frederic Labarthe, Anthony Strano
Nhưng như bạn biết đấy, không ai trong chúng tôi thành công cả!". Họ nhân hậu, vì họ hiểu rằng những người cố gắng đạt được mục tiêu là hiểu chính bản thân mình sẽ gặp nhiều khó khăn trong quá trình này. Tôi hiểu rằng, dù cho bất cứ tình huống nào xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng có thể vươn đến thành công nếu luôn giữ vững được tâm trí.
* Thứ hai, hãy nói những câu này ở ngôi thứ nhất. Cũng giống như thế, tâm hồn nắm giữ nền tảng nhân cách riêng của từng người và nhân cách này được biểu lộ qua hành động. Với sự tin tưởng đó, chúng ta có thể bỏ qua quá khứ và dũng cảm đón nhận những thử thách của cuộc đời để tiến về phía trước.
Quan sát tình huống ấy và nghĩ xem bạn sẽ phản ứng ra sao. Mike George, một nhà tập huấn quản trị tại Anh, đã chỉ ra rằng: chúng ta thường có thói quen cố gắng kiểm soát người khác - về thể chất, cảm xúc hay về tinh thần - trong khi đó là điều hoàn toàn không thể. Nghĩ quá nhiều cũng giống như ăn quá nhiều.
Đọc qua danh sách các điều tiêu cực. Tôi đã hỏi họ cảm thấy như thế nào khi cứ cố gắng thay đổi nhau. Điều này nghe có vẻ quá lý tưởng và không mấy hiện thực.
Lúc đó, ta sẽ neo vào đâu? Nếu không trụ lại với cái tâm, ta sẽ chịu thống khổ. Bạn không thể kiểm soát người khác, cũng như không thể kiểm soát tình huống và hoàn cảnh. Đúng, sao lại không nhỉ! Và khi bạn đã nghĩ được như thế thì sau đó bạn sẽ thấy rằng "Đúng thế, mình làm được.