Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A. Hồi nhỏ tôi thành tâm muốn trở nên một nhà truyền giáo ở phương xa. Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi.
Mỗi ngày tự kiểm soát 4, 5 lần và tự hỏi: Ta có làm cho công việc thành ra khó nhọc một cách vô ích không? Ta có bắt bắp thịt làm những cử động không ích lợi gì cho công việc không?". Khi hãng bán ca cao ở Nữu ước treo một giải 100 Mỹ kim để thưởng bài luận nào hay nhất về cách dùng ca cao, ai giật giải, bạn biết không? Đúng. Sẽ tất tươi tỉnh, ăn mặc chỉnh tề, nói nhỏ nhẹ, cử chỉ nhã nhặn, rộng rãi lời khen mà không cần chỉ trích ai hoặc chê bai cái gì hết mà cũng không rán sửa lỗi hoặc cải thiện một người nào.
Tôi chép tập cho một đứa khác và bỏ nhiều buổi tối chỉ toán cho một bạn gái. Tôi chú ý đến anh ta và con chó anh một chút mà làm anh hoan hỉ, con chó được nâng niu mà tôi cũng được vui lòng nữa. Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi.
Tôi không hiểu những bí mật của tôn giáo và sự tụng niệm, nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi không hưởng được một đời sống êm đềm hơn, sung sướng hơn do tôn giáo mang lại. Chàng "nhãi con" Charles Luckman từ nghề "cạo giấy" chỉ trong 12 năm leo lên ghế hội trưởng Công ty Pepsodent, lương mỗi năm 100. Trong bảy năm đầu, tôi không nhận được bức thư nào của má hết.
Cách đó sẽ giúp bạn tập được thói quen nghỉ ngơi trong khi làm việc. Ông lão người Đức đã dại mà tranh luận với các bạn về chính trị. Phải có một tinh thần và sống một đời vị tha mới được".
Tôi thấy không còn lý do gì sống nữa. Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. Bạn nên nhớ, lời khuyên của họ có khi sai lầm một cách buồn cười được.
Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi. Y còn bảo nếu muốn hại một kẻ thù nào thì nên làm cho kẻ đó mê cá ngựa. Họ không biết họ làm được việc gì mà cũng không biết thích hợp với việc gì nữa.
có thể đổi làm phước lành. Ông luyện tập và dần dần trở nên một nhà soạn nhạc khúc đặc biệt nhất của Mỹ thời ấy. Xin bạn đọc xem lại cụ Ben Franklin và ông H.
Mắt cô bỗng sáng ngời, tinh thần cô bừng tỉnh liền. Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7]. Cho nên tôi phải viết chương này để gõ cửa bạn và xin bạn đề phòng.
Lễ Giáng sinh càng tới gần, tôi càng thấy buồn tẻ. Tôi rất sợ có khách đến chơi. Họ biểu anh Haney: "Chúng tôi phải cho ông hay, nếu ông đi du lịch như vậy người ta sẽ phải quẳng thây ông xuống biển đa!"