Trong trường hợp của John, cậu xác định rằng cậu muốn mua máy vi tính chứ không phải mượn hay thuê của ai, và cậu cũng không muốn mượn tiền người khác để làm việc đó. Nhưng cả hai người đều yêu quý Nấm nên mỗi khi nàng muốn điều gì, họ đều cố gắng làm mọi thứ để biến ước mơ của nàng thành hiện thực. Tuy nhiên, nếu họ tìm người giúp đỡ thì sao?
Ngay cả khi biết cách làm mọi việc đi nữa mà bạn không chịu xắn tay vào làm thì cũng chẳng ích gì. Nếu bạn biến việc giải quyết vấn đề thành một thói quen, bạn sẽ có thể phát huy tốt nhất tiềm năng của mình và chủ động trong cuộc sống. Bạn thường nghe một Người-Biết-Cách-Giải- Quyết-Vấn-Đề nói thế này:
Giả sử lúc này bạn không phải vội vã bắt xe buýt, hãy vẽ một sơ đồ cây Có/Không để tìm hiểu xem tại sao bạn không thức dậy đúng giờ. Ví dụ, trong trường hợp của John, cậu cắt bỏ toàn bộ nhánh tiền từ người khác vì mục tiêu của cậu là giải quyết vấn đề này mà không phải nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Tại sao tớ không đi xem hả? À, tớ không biết các cậu sẽ chơi loại nhạc gì, và nói thật nhé, tớ không biết các cậu chơi có hay không…
Trong trường hợp ví dụ này, bạn vẫn có thể tuyên bố đi học rất vui mặc dù lập luận lớp học rất vui được chứng minh là sai. Họ quyết định tìm hiểu những điểm mọi người thích và không thích trong những buổi diễn trước. Việc phỏng vấn khoảng 5 người cũng giúp Cà Tím và Đậu Phụ có cái nhìn khái quát cho những câu hỏi này.
Rõ ràng là giá trị của lối tư duy tập trung vào giải quyết vấn đề đã được mở rộng, vượt xa khỏi phạm vi lớp học để đi vào mọi mặt của đời sống. Mặt khác, họ cứ đinh ninh rằng có đến 60% số người biết đến buổi diễn sẽ đến xem, nhưng thực tế họ nhận ra chỉ có khoảng 10%! Có rất nhiều người biết đến buổi diễn nhưng không hề đến xem. Nhưng cô vẫn cảm thấy mình chưa đạt được điều gì cả.
Ba tháng sau, Đậu Phụ, Cà Tím và nàng Nấm cùng đến trường. Như bạn thấy đấy, có rất nhiều cách truyền thông tin bao gồm sách báo và tạp chí, bảng thông báo, thư điện tử - có thể mang lại hiệu quả cao hơn nhiều so với việc hai người trực tiếp đi kể với các bạn về buổi diễn. Phân tích #1: Bao nhiêu người trong mỗi nhóm biết thông tin?
Suốt quá trình phỏng vấn và phân tích, hai người nhận ra rằng họ không chỉ cần cho mọi người biết đến buổi biểu diễn mà họ còn phải lôi kéo được những khán giả đó đến xem. Ngoài ra, còn ai có thể cho lời khuyên tốt hơn huấn luyện viên Zico người Brazil? Chúng ta có thể chia nhóm những học sinh ở trường thành bốn nhóm: (1) không biết đến buổi diễn, (2) biết nhưng không tham dự, (3) tham dự ít nhất một lần, và (4) tham dự thường xuyên.
Tuy nhiên, nếu họ tìm người giúp đỡ thì sao? Mỗi giả thuyết là một điều dự đoán. Nếu bạn có những điều kiện cụ thể để đạt đến mục tiêu, bạn nên đề cập đến nó trong khi khẳng định mục tiêu của mình.
Rồi ông gọi điện cho ai đó. Hãy càng cụ thể càng tốt. Nếu bạn thường xuyên đến xem buổi diễn của Những Người Yêu Nấm, hãy giơ tay lên.
Cơ sở của sự ước lượng này là họ dựa vào dự đoán có khoảng 60% học sinh ở trường thật sự thích nhạc rock và theo như Cà Tím thì Nếu bạn thích nhạc rock và biết được có một buổi biểu diễn ở trường, chắc chắn bạn sẽ đến xem. Tâm trí cô cứ mãi quanh quẩn với những câu hỏi. Như bạn đã thấy, giải quyết vấn đề không hề quá phức tạp.